A few years ago, Americans and Europeans were asked in a Pew Global Attitudes survey what was more important: "freedom to pursue life's goals without state interference," or "state guarantees that nobody is in need." In the United States, 58 percent chose freedom and only 35 percent a state pledge to eradicate neediness. In Britain, the response was the opposite: 55 percent opted for state guarantees and just 38 percent for freedom. On the European Continent — in Germany, France and Spain — those considering state protection as more important than freedom from state interference rose to 62 percent.
Nhà báo Kim Dung/Kỳ Duyên nhìn nhận sau 30 năm qua, ngành Giáo dục nói chung, các trường học nói riêng đã kiểm soát được quá trình, quy trình giáo dục của mình chưa? Đây là câu hỏi rất lớn, cần phải trả lời khi nhìn lại nền giáo dục sau 30 năm đổi mới.
Ngay sau quyết định đổi mới đất nước, các nghị quyết của Đại hội Đảng và các Hội nghị TƯ III, VII, IX đều chỉ rõ: tiến hành cải cách giáo dục như một yêu cầu bức thiết của xã hội… nhưng 30 năm đã trôi qua thực tiễn cho thấy, nếu không cấp tốc thay đổi cách ứng xử, nếu không cấp tốc cải cách có hệ thống toàn ngành giáo dục thì chúng ta không thể thoát thế kẹt….
Xin giới thiệu các vị khách mời của chúng tôi là nguyên Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội Nguyễn Minh Thuyết, nhà báo Kim Dung/Kỳ Duyên và nhà nghiên cứu/ thành viên nhóm đối thoại giáo dục Phạm Hiệp.
“Cuộc sống đã có nhiều thay đổi so với 30 năm trước. Chúng ta cần có sự thức thời, vượt qua ngăn cách của ý thức hệ để học lấy những gì là tinh hoa tốt đẹp về giáo dục của bất cứ dân tộc nào, bất kỳ chế độ nào”- Nhà báo Kim Dung/Kỳ Duyên.
Chúng ta phải xây dựng được xã hội học tập. Xã hội học tập tôi đang nói khác với kiểu xã hội học tập ngày trước, tức là ai cũng đi học tại chức để lấy bằng, đáp ứng tiêu chuẩn bổ nhiệm cán bộ. Xã hội học tập chúng ta cần hiện nay là thiếu gì học đấy.
Hồi tôi sang Canada dạy tiếng việt, lớp của tôi có tới một nửa là ông già, bà già. Tôi tò mò tìm hiểu thì được biết họ là thợ ảnh, là giáo sư, là nhà ngoại giao, người nội trợ. Họ đi học không phải để lấy bằng, mà để bù đắp kiến thức họ thấy thiếu. Đó là xã hội học tập thật sự. Đó là triết lý dân chủ. – Ông Nguyễn Minh Thuyết
Kì cuối của tọa đàm 30 năm đổi mới nhìn từ quốc sách giáo dục tiếp tục bàn về những bất cập căn bản của ngành giáo dục, các vị khách mời đều quả quyết rằng, vì bệnh thành tích, giáo viên thường cho điểm số rất cao, trong khi việc định lượng thực chất vẫn rất tù mù.
Tôi bắt đầu biết đến khái niệm "chủ tịch hội đồng tự quản" trong lớp tiểu học từ tháng 10 năm ngoái khi được mời đi thực tế về mô hình giáo dục "trường học mới" ở Việt Nam (viết tắt là mô hình VNEN).
"Chiếc áo không làm nên thầy tu. Việc thay mới hoặc bổ sung các từ ngữ như "chủ tịch hội đồng tự quản", "ban"; đến việc kê lại cách ngồi trong lớp học sẽ là những biểu hiện hình thức chưa đủ sức thuyết phục được rằng "chúng tôi sẽ cam kết đổi mới giáo dục theo tinh thần giáo dục tinh thần dân chủ, tiến bộ cho học sinh", trừ phi những người có trách nhiệm thuyết phục bằng chính hành động của mình. Đổi mới hay cải cách giáo dục, dù học theo mô hình của xứ sở nào đi chăng nữa, thì vẫn không thể rời nguyên tắc cơ bản "giáo dục làm gương".
Đó là ý kiến của ông Phạm Ngọc Định, vụ trưởng Vụ Giáo dục tiểu học (Bộ GD-ĐT), trong trao đổi với Tuổi Trẻ.
Bài viết là quan điểm của hai giáo sư tới từ 2 trường đại học danh tiếng bàn về Escuela Nueva – mô hình giáo dục khởi nguồn từ Colombia mà Việt Nam đang học hỏi kinh nghiệm và có ý định nhân rộng cho các trường tiểu học. Dự án VNEN tại Việt Nam viết tắt từ Việt Nam Escuela Nueva.
Trong thời gian vừa qua, nhiều ý kiến bàn về Dự thảo Điều lệ trường Tiểu học do Bộ Giáo dục và Đào tạo ban hành hình như chỉ tập trung vào các tên gọi như “Hội đồng tự quản”, “Chủ tịch” và “Phó chủ tịch”… có nhiều ý kiến bày tỏ lo ngại về việc áp dụng các danh xưng quá kêu như vậy có thể sẽ khiến các em hình thành tư tưởng tự mãn, háo danh…
Theo Trung tâm nghiên cứu Pew (Mỹ), một những kỹ năng quan trọng nhất đối với một đứa trẻ khi bước chân ra thế giới là giao tiếp. Thực tế cho thấy giao tiếp còn quan trọng hơn cả việc đọc, viết, làm việc theo nhóm và logic.
Viết về nhân vật A phải “cao cả”, tả về cô giáo nhất định phải dáng thon, tóc dài…Học sinh không dám đánh cược cảm xúc thật sự với điểm số trong kì thi quan trọng.
Nhiều người bật cười vì lời văn ngô nghê, hoặc thở dài trước những câu văn công nghiệp, rập khuôn, mười bài như một. Bên cạnh đó là cách thể hiện cảm xúc của học sinh trong những câu nghị luận xã hội na ná nhau, không có chính kiến và tính phản biện.