“Tức khí, Tò mò, Thử nghiệm, Tìm kiếm, Chữ Tín, Thất bại, Thử lại, Thành công” - là những chữ T mà nguyên Phó Thủ tướng (PTT) Vũ Khoan chia sẻ với những người trẻ trong ngày hội thanh niên thủ đô khởi nghiệp, sáng 10/4.
“Cần rà soát lại nghiêm túc toàn bộ chương trình dạy học ở bậc dưới đại học và tiến hành cắt bỏ các môn học, nội dung các môn học không cần thiết để vừa giảm tải cho người học và người dạy, vừa có thêm thời gian cho các hoạt động khác”.
Khi việc đề nghị đốn hạ 300 cây cổ thụ trăm tuổi trên đường Tôn Đức Thắng chưa kịp lắng xuống thì những ngày qua, thông tin về một phần của Thư viện Khoa học thành phố sẽ bị “xẻ đất” để giao cho một doanh nghiệp tư nhân nhằm mục đích xây cao ốc tiếp tục gây hoang mang cho người dân trong nước.
Không ít thầy cô cho rằng trong giáo dục cần dùng đến đòn roi với học trò vì tình thương. Thế nhưng, việc dùng bạo lực không bao giờ đồng nghĩa với lòng yêu thương bởi nó gây ra sự đau đớn với những hậu họa khủng khiếp.
Rất nhiều bố mẹ sử dụng roi vọt để uốn nắn con vào khuôn nếp. Có bố mẹ lại lạm dụng roi vọt bởi đó là “thói quen”, “quán tính”. Có bố mẹ lại khổ tâm khi sử dụng roi vọt bởi bất lực trước tình nghịch ngợm, phá phách, lì lợm của con. Chúng ta cũng chứng kiến muôn kiểu roi vọt từ đánh vào mông, khẽ vào tay đến tát vào mặt, cú lên đầu và cả trói ngược người lên rồi đánh bằng cán chổi, roi mây.
Khi một đứa trẻ bị đánh đòn, chúng ta thường chỉ nhìn thấy những thương tích, vết bầm tím trên thân thể con. Nỗi đau về thân thể rất dễ lành, nhưng tổn thương về tinh thần có thể đeo đẳng đứa trẻ cho đến khi lớn lại có những “biến hóa” đáng sợ.
Mới đây, mẹ chị ở quê vào trông cháu. Thấy chị đánh cháu, bà xót nhảy vào can ngăn, nói chị “mẹ gì mà ác”, chị liền đẩy bà ra cùng lời trách móc, oán hận: “Ngày trước mẹ đánh con, hành con, giờ con đánh con là bình thường”. Bà ngoại không vừa, nhảy xổm lên: “Tao đánh mày là vì thương mày. Tao không đánh giờ mày được thế này chắc?”. Cô con gái khóc toáng lên: “Vâng, con được thế này đây! Thế này đây” và tiếp tục cầm roi vụt liên tiếp vào mông cậu con trai.
Tại Việt Nam, số liệu được Bộ Giáo dục và đào tạo (GD-ĐT) đưa ra gần đây nhất, trong một năm học, toàn quốc xảy ra gần 1.600 vụ việc học sinh đánh nhau ở trong và ngoài trường học (khoảng 5 vụ/ngày). Cũng theo thống kê của Bộ GD-ĐT, cứ khoảng trên 5.200 học sinh thì có một vụ đánh nhau; cứ hơn 11.000 học sinh thì có một em bị buộc thôi học vì đánh nhau; cứ 9 trường thì có một trường có học sinh đánh nhau…
“Vấn nạn” lớn nhất của giới trẻ là suy nghĩ độc lập khá ít. Thử nghĩ xem, cả một thế hệ luôn sẵn sàng bấm và lướt trên chiếc điện thoại thông minh để tìm kiếm thông tin, số liệu, quan điểm… mà nhiều khi chẳng cần động não. Chúng tôi gọi vui đây là thế hệ “một tay”, vì tay kia luôn bận trả lời mạng xã hội, coi những clip mới nhất hay bấm like một hình ảnh vô thưởng vô phạt nào đó. Trong suy nghĩ của tôi, chỉ khi bớt lệ thuộc vào những thứ đó, người ta mới tĩnh tâm để suy nghĩ độc lập, động não và sáng tạo. Tất nhiên, trừ một vài chuyên ngành hẹp liên quan trực tiếp đến những gì đang diễn ra trên mạng.”
Phụ huynh sốc khi con không được học sinh giỏi là chuyện có thật, học sinh THCS được du di trong đánh giá cho điểm nhằm làm đẹp hồ sơ thi vào cấp III...
Một phụ huynh cho biết: “Con tôi chín năm liền là học sinh giỏi, lên lớp 10 chỉ đạt học sinh khá, thật sự tôi bị sốc và rất buồn”.